Thứ Ba, 3 tháng 4, 2012

Tình yêu đầu

Chiều qua phố mưa bụi vương nắng hạ
Ngang thị thành gió rủ bước chân đi
Bước xuống phố còn nhẹ bóng xuân thì
Còn rất mới nên tình đang ngây ngất

Chẳng vôi vã nên tình không tất bật
Tình dịu dàng đi nhẹ bước sóng đôi
Ngời trên mặt vẫn còn nét Tinh khôi
Tình môi mắt đang cười tươi rạng rỡ

Mùa thu mới nên tình còn hớn hở
Lá vàng làm xao xuyến cõi lòng ta
Chiều xuống muộn nên ngày vẫn la đà
Tình nhí nhảnh líu lo sao chẳng dứt

Muôn đời đẹp vẫn là tình thứ nhất
Mối tình đầu muôn thưở chẳng hề phai
Để trong ta ôm một mối u hoài
Bởi sa chân trong vũng lầy tình ái 

Tphạm

Cho tri kỷ ...

Người đã ra đi nhẹ gót hài
Lời thơ đang viết  để chờ ai
Bốn mùa vội vã theo mưa nắng
Trưa tối mơ mòng chờ buổi mai     
Sương trắng về giăng con phố nhỏ
Cây xanh  che lấp ngả đường dài
Dẫu xa ngày tháng lòng còn quyện
Tri kỷ tình nồng hương chẳng phai .

Tphạm

Xanh xao ngày tháng

 Mưa bay phố nhỏ đã lên đèn
Lối cũ năm xưa  chẳng  có em
Dĩ vãng  tìm về trong luyến nhớ
Và giờ  quay lại để thương thêm
Tương tư một thuở coi như hết
Ân ái khung trời đã bỏ quên
Mộng đẹp ra đi vào quá khứ
Xanh xao ngày tháng rơi bên thềm

T phạm

Quỳnh Hương

Vẫn còn nhung nhớ cánh  Quỳnh hương
Cho buổi chiều nay bước xuống đường
Thơ thẩn ngang qua con phố cũ
Ngập ngừng quay lại ngã mù sương
Rêu phong chẳng lấp miền yêu dấu
Bụi phủ đâu mờ nỗi nhớ thương  
Để tối trở về trên ngõ nhỏ
Mùi hoa thoang thoảng vẫn còn vương ….!

Tphạm

Cánh Mai rơi

Trong gió muôn hoa khoe sắc tươi
Nàng xuân đã hé nở môi cười .
Cuộc cờ vừa mở  còn đang đấy
Bữa tiệc chưa tàn  hãy cứ chơi
Mê đắm  bao giờ cho thỏa được
Phù hoa  tìm mãi  mất  đâu  rồi
Giật mình tỉnh giấc là cơn mộng
Chợt thấy Mai vàng một cánh rơi .

Tphạm

Cảm tác theo tựa "Nhất Chi Mai" - Mãn Giác  Thiền sư

Vòng quanh

Tình này dẫu biết rất mong manh    
Chẳng giữ đươc em  thôi cũng đành
Hạnh phúc hiếm hoi mà đỏng đảnh
Hạt sầu chẳng thiếu  lại long lanh
Đã bỏ bên này dòng suối mát       
Để về chốn ấy nắng khô hanh
Còn mải  si mê tìm bắt bóng  
Một đời ta cứ chạy vòng quanh .!

Tphạm

Hoang vắng

Mưa rơi chiều nắng hạ
Có vu vơ nỗi buồn
Dòng thơ làm sao tuôn
Nhộn nhịp đời Phố xá

Có con chim thật lạ
Đang cất tiếng hót ca
Để lòng tôi la đà
Trộn thơ vào nỗi nhớ

Hạt nắng nào đang vỡ
Tiễn chiều buồn ra đi
Tiễn luôn bóng xuân thì
Tình yêu hay nỗi nhớ

Bên đời ta cứ ngỡ
Yêu thương sẽ miên man
Nắng hạ sẽ luôn vàng
Lời thơ thật say đắm

Rồi chiều nay tắt nắng
Em chẳng đến thăm tôi
Để tôi phải bồi hồi
Thơ tôi vào hoang vắng   

Tphạm

Đi Về hư không

Mưa rơi thấm ướt vào hồn
Gõ vào mộng mị nỗi buồn chơi vơi
Mãi ngồi thinh lặng bên đời
Để cho buốt giá còn rơi không ngừng
Bóng xưa thì vẫn chập chùng
Người đang bên cạnh  nghìn trùng vẫn xa
Níu gì ngày cũ trôi qua 
Dấu chân ký ức cũng là đam mê
Giật mình mới thấy ê chề
Một đời ta vẫn  đi về hư không .

Tphạm

Sầu này chín chưa ?

Quay  lại tìm về giữa chốn xưa
Lá khô rảo bước gió đang đùa
Thu còn vương vấn chiều đi muộn
Đông vẫn hanh hao  sáng đến mưa
Trăng khuyết neo trên nhành liễu rũ  
Vạc gầy  đậu dưới mái hiên thưa
Giọt buồn  chờ rụng ngoài song vắng
Chờ nỗi sầu này xem chín chưa .!?

Tphạm

Tương tư

Chẳng biết  khi nao giấc mộng lành                                              
Cuộc tình như sợi chỉ mong manh   
Sao tơ vương mãi lòng như cắt 
Mà  nói chia ly dạ chẳng đành
Nỗi nhớ xanh xao chờ để rụng
Tình gầy đỏng đảnh hãy còn xanh 
Trăng khuya vằng vặc bên đồi vắng
Soi tỏ  đêm buồn  thức suốt canh  .

Tphạm

Ai ngắt cánh hoa dại..?!

 Dẫu cạn sông dài cũng thế thôi
Sầu kia đeo đẳng mãi bên đời  
Trăm năm mộng mị sương giăng phủ
Ngày tháng ơ hờ nước lặng trôi
Hạnh ngộ vừa dâng lên chất ngất
Ái ân  mới bén vội xa rời
Xuân đi còn xót cành hoa dại 
Ai ngắt để chia lìa lứa đôi..!  

Tphạm

Cất tình

Người hỏi phải vì lá úa rơi
Bao năm cách biệt hai phương trời
Khuya đưa sương Hạ về thao thức
Sáng thổi mây Thu tới vẽ vời
Tình cũ rêu phong che kín mất  
Yêu xưa  bụi bặm  phủ đầy thôi
Thôi đành thế nhé đem chôn vậy
Cất nhớ nỗi đau của một thời !

Tphạm

Dạo ấy

Dạo ấy trần gian có gã khờ
Lạc lối nhân gian để làm thơ
Trái đắng men cay mà cứ tưởng
Rằng ta được bước vào cõi mơ

Dạo ấy lần theo lối em về
Tìm em qua mấy ngả sơn khê
Nhớ em ngồi đếm theo ngày tháng
 Để rồi quanh quẩn ở bến mê

Dạo ấy có cánh chim tuyệt vọng
Vỗ cánh bay theo phận long đong
Cất hót lên lời thơ thảm thiết
 Để rồi chết mãi ở trong lòng

 Dạo ấy trần gian bước thẫn thờ
Lạc lối em đi để tìm thơ
Sưởi ấm tim côi đang đơn lạnh
Để rồi tình chết thành đá trơ

Tphạm