Chiều buông phố vắng đã lên đèn Chờ mãi mà sao chẳng thấy em Chậm rãi bay bay làn khói trắng Nhẹ nhàng tí tách một ly đen Tình quen đã thấy mà nghe lạ Người lạ nhớ hoài rồi lại quen Ân ái ai ơi từ mấy thuở Vậy người cho một tiếng Amen !
Lòng này luyến nhớ bởi vì đâu Ai đã cho ta nặng nỗi sầu Lúc đến xum vầy cười nắng hạ Khi về đôi ngả khóc mưa ngâu Chung đường ước nguyện se tơ tóc Khác lối chẳng mơ têm cánh trầu Duyên kiếp trăm năm đâu phải dễ Sông Ngân Ô thước chẳng cần cầu
Xin cám ơn em một bóng hồng Để ngày phải nhớ lại đêm mong Nhành Hồng trước gió hương thơm ngát Mây trắng bầu trời sắc dịu trong Thơ mải mê man trên bể ái Trăng còn ngụp lặn dưới giòng sông Tình này vẫn biết là không thể Nhưng gặp lại em cứ yếu lòng .
Phố núi vào chiều nhạt khói sương Ngựa xe thưa thớt người qua đường Mịt mù mưa bụi nghe hư ảo Lãng đãng mây mờ như vấn vương Tóc thả ai bay để mãi nhớ Tim côi kẻ ở lại còn thương Rồi mai đi đến trời cô quạnh Nhờ gió theo về gởi chút hương …!
Thế là con sáo đã sang sông Đò trôi hờ hững xuôi theo dòng Xót niềm xào xạc cây thay lá Buồn nỗi mênh mang nước đục trong Giọng nói oanh vàng tươi nắng hạ Tiếng cười ngọc vỡ ấm mưa đông Mất rồi nuối mãi đâu còn nữa Để lại trong ta cuộn sóng lòng
Hằng nga nhẹ bước ở trên cao Có đến bên ta cạn chén đào Múc ánh tơ vàng nâng đối ẩm Tấu nghê thường khúc cùng nghêu ngao Lâng lâng hồn mộng say vô tận Chếnh choáng mơ tiên ở cõi nào Mây gió pha chung rượu sóng sánh Quyện hòa tinh túy lẫn trăng sao .
Nơi ấy bây giờ cuối tháng ba Nắng hanh bụi đỏ mây chan hòa Bay đưa ngai ngái mùi hương cỏ Lại nở nồng nàn tím sắc hoa Chẳng biết còn trăng ở chốn cũ Hay là theo gió về phương xa Mưa chiều nhỏ hạt nên không đủ Gĩu bỏ bao niềm nhớ của ta..!
Ngoài kia lóng lánh hạt sương mai
Những đoá tầm xuân cũng nở đài
Há kém lan hồng bên ngõ bạn
Nào thua cúc đỏ cạnh vườn ai
Lâng lâng ngỡ vị nồng hoa sứ
Phảng phất như hương ấm nụ nhài
Cảnh đẹp bình minh vừa ló dạng
Sau triền khói bếp tỏa còn cay
Ngọc Tiên
Tường Vi họ hoa Hồng
Tường Vi một đóa
Hạt nắng lung linh trong buổi mai
*Tường Vi một đóa chẳng trang đài
Nhỏ nhoi an phận bên rào ấy
Hoang dại khiêm nhường trong mắt ai
Chen sắc nhẹ nhàng bên tỉ muội
Không hương phảng phất như hoa lài
Mặc cho mưa gió luôn xanh lá
Lặng lẽ cho đời không đắng cay .
Tphạm
*Tường Vi : Hồng dại , Hồng leo trồng làm hàng rào
Sóng nhớ thương ai phải bạc đầu Đêm về lại vỗ khắc tình sâu Mộng hoài trằn trọc cho lòng vắng Thương mãi si mê để biển sầu Vai áo phong trần nay trắng sắc Cành khô mưa nắng lại xanh mầu Nụ sầu tiễn biệt xa xưa ấy Đã cuốn người đi tận mãi đâu ….!!?
Sương tím lam mờ gió nhẹ bay Chiều đi lặng lẽ đưa chân ngày Liền đôi cánh nhạn ngang qua núi Sót ánh dương tà đọng dưới mây Nhớ chút than hồng làn khói tỏa Lại thèm hơi ấm mái tranh lay Điền viên vui thú bao giờ lại Còn ngóng bao năm ở chốn này ..
Si mê còn mãi đến bao giờ Tình đã ra đi như giấc mơ Bao giọt sương tan trên lá úa Bấy hàng lệ vỡ dưới trăng mờ Nụ hoa đùa gió đã rơi rụng Cánh bướm vờn hương mãi ngẩn ngơ Mờ bóng giai nhân trong luyến nhớ Nguyệt cầm dạo khúc với thuyền thơ
Mưa bay phố nhỏ đã lên đèn Lối cũ năm xưa chẳng có em Dĩ vãng tìm về trong luyến nhớ Và giờ quay lại để thương thêm Tương tư một thuở coi như hết Ân ái khung trời đã bỏ quên Mộng đẹp ra đi vào quá khứ Xanh xao ngày tháng rơi bên thềm
Thế rồi bất chợt ta yêu nhau Có phải từ trong ánh mắt đầu Bỗng biến một đời ra vụng dại Để thành muôn kiếp vết thuơng sâu Khi tim ngọt đắng ngân giai điệu Là dạ nồng cay vương úa sầu Biết dẫu vẫn làm cho héo hắt Nhưng tình trốn được ở nơi đâu..?!
Chẳng biết điều gì gợi nhớ em Mà sao hạt nắng vương bên thềm Vẫn nghe gió hát cơn mê khúc Mãi gõ mưa ru giấc mộng đêm Tình ngát đọng trên đôi mắt ngọc Hương thơm ở lại bờ môi mềm Dẫu xa còn chút cho mơ mộng Để mãi phiêu bồng trời lãng quên .
Hãy còn vương lại trên vai anh Một sợi tóc mây rất mỏng manh Có phải khi Thu qua lối cũ Đã làm cho lá phải xa cành Đớn đau càng đẫm thêm tình bạc Thương nhớ đã phai màu tóc xanh Nếu lỡ mai này có phải khóc Hãy về tựa lại trên vai anh .
Sài gòn mới nắng lại sang mưa Tình có thiếu không hay cũng thừa Ban sáng trời xanh cũng chẳng chịu Buổi chiều bóng đổ lại không ưa Nhớ thầm môi bĩu bảo đâu biết Rất thích gật đầu lại nói chưa Thời tiết và em ai đoán được Nhưng mà lạ quá anh yêu. Cưa