Thứ Tư, 11 tháng 4, 2012

Chói chang nắng Hạ ..!

Hạ đã đưa về nắng chói chang
Đem theo cả gió núi trên ngàn
Lửng lơ mây trắng trôi theo đến
Lặng lẽ diều hồng bay vắt ngang
Lòng bỗng bâng khuâng chợt mộng lại
Người còn biền biệt để hồn hoang
Rưng rưng năm tháng chờ mòn mỏi
Để Hạ phơi buồn nắng chói chang..!

Tphạm

Cho dẫu bạc phiêu..!

Người bỏ ra đi trong nắng chiều
Bên đời làm bạn với cô liêu   
Nụ cười vụn vỡ  từ khi ấy    
Nước mắt đầy vơi qua rất nhiều   
Quá khứ đã tan thành mộng mị  
Mà giờ  còn đượm nét đăm chiêu    
Thì xuân dẫu muộn theo ngày tháng
Để lại ưu tư biết bao điều..!

Tphạm

Tưởng rằng đã bỏ cuộc chơi

Tưởng rằng đã bỏ cuộc chơi
Tưởng thơ rơi mất bên đời quanh hiu
Tưởng lo cơm áo qúa nhiều
Quên thời trai trẻ trăm điều mộng mơ
Đầu đời tập tễnh làm thơ
Ngu ngơ xếp chữ dệt mơ cho tình
Buồn, yêu, giận, ghét, làm thinh?
Lang thang dốc phố ,một mình ngẩn ngơ
Mình ta đứng ngắm sương mờ
Đồi cao lộng gió làm thơ yêu người
Lưu linh một bóng, Khóc cười
Vắt trong nỗi nhớ dâng đời hương hoa
Nằm mơ dưới ánh trăng tà
Ta quên đánh giấc mơ ngà cùng em
Vườn Marguerite thân quen
Hái được một đóa đem lên tặng người
Hoa .Em! khắng khít trọn đời
 Cánh hoa tinh khiết thay lời yêu thương
Tưởng rằng tình sẽ vấn vương
Ta, Em, cùng sống trong Vườn hoa xinh. -
Nào ngờ chỉ nợ chút tình -
Em đi để lại bóng hình hoài thương -
Ta về nỗi nhớ còn vương
Lo đời cơm áo, quên hương cuộc đời
Qúa lâu không ghé vườn chơi
Bóng em chẳng biết ở nơi phương nào ?
Nhà em vườn cũng vẫn rào
Quanh co ngõ Cúc lối vào như xưa
Hôm nay trời bỗng đổ mưa
Xóa đi người mộng ngày xưa thật rồi.
Mình ta lặng lẽ bên đời
Nhớ người yêu cũ ngậm ngùi làm thơ .

 Tphạm

Ai kẻ say

Một khoảnh  thênh thênh  cõi mộng này
Để ta  bỡn cợt gió cùng mây
Vần thơ cạn ý quay sang rượu .      
Ngất ngưởng ta & đời ai kẻ say . !? …

Tp

Chao Đảo

Lời thơ đẹp khiến lòng ta rung động
Hơi thở thơ mang ngọt lịm yêu đương
Ta Lạc bước vào đến cõi vô thường
Thơ dệt mộng  cho hồn ta ngây ngất

Ta gặp em khi đời vui chợt mất
Và coi như định mệnh đã an bài .
Ta và em chưa nắm chặt bàn tay
Sao cứ mãi đong đầy trong nỗi nhớ

Sóng của biển cứ hôn bờ để vỡ
Rồi âm thầm trở về biển lặng yên
Con dã tràng một đời với oan khiên
 Mải bỏ công xe cát lấp tình đầy.

 người yêu hỡi có hiểu thấu lòng này
Đâu thấy mặt mà lòng ngẩn ngơ nhớ
Cuộc tình này ta trả nợ bằng thơ
 Trên đường về ta để em rơi mất .

Tình chỉ đẹp xưa và nay vẫn thật
Ta cứ phải mải miết đi tìm nhau
Để một đời ta ôm mãi sầu đau
 Có như thế cuộc tình luôn mãi đẹp

 Tphạm

Bóng một người

Cũng để tình ta ngần ấy thôi
Vàng khô là để lá thu rơi
Trăng lên  thổn thức bên kia núi
Còn nhớ  bâng khuâng  bóng một người

Tphạm

Lênh đênh ngày tháng

Trên giòng định mệnh vẫn đầy vơi
Mà bước trăm năm nghe rã rời
Nắng đọng hai vai gầy nỗi nhớ
Bụi vương mái tóc bạc thêm đời
Bên bờ hạnh ngộ sương mờ ảo
Trên bến Ngân hà mưa tả tơi
Ngày tháng lênh đênh chẳng trở lại
Còn thuyền  giục giã lại ra khơi..!

Tphạm

Điên & thơ

Chữ đổ trên bàn
Thơ tràn xuống đất
Lạ chưa kìa ! chưa uống mà say
Hốt chữ loay hoay ra bài thơ mới.
Chữ nằm dọc
Viết nằm ngang
Giấy một đàng
Thơ quàng một nẻo !
Đánh vần thờ ơ thơ hỏi thẩn
Ư thơ thẩn , ừ thẫn thờ
Thơ thẫn thờ, trò chơi chữ nghĩa .
Cười giữa đời là tiếng nấc của ta.
Biết ai là điên ai là tỉnh?
Hay ta cùng tỉnh ta cùng điên!
Về đích ư? ,cứ từ từ cũng đến .
Không nhanh , chẳng chậm
Nhẹ nhàng
bay bổng
Khỏi nhân gian.

Tphạm

Thiên đàng lấp lối

Người qua đã lấp lối thiên đàng
Để lại ai kia  phải ngỡ ngàng
Xa cách nghìn trùng sao mãi nhớ
Gần như chẳng cận mà mênh mang .

Tphạm

Là không..!

Mây trắng bay thong dong
Có chi phải bận lòng  
Trăm năm chỉ cõi mộng
Được mất cũng là không…!

Tphạm

Bến muộn

Dõi bước theo em thu cũng vàng
Người ơi sao đến quá muộn màng
Tình này còn được bao năm tháng
Lòng cũng như rừng yêu thú hoang

Tình ta lỗi nhịp theo cung đàn
Rồi đến một chiều xuân nắng sang
Trong ta sẽ bạc phai thương nhớ
Chờ người về lại trên đò ngang

 Đò chiều cặp bến có gặp nhau
 Tình này chẳng bước vội đi mau
 Để ta ngồi ngóng trong thương nhớ
 Người để mình ta ôm nỗi sầu.

Tphạm

Tất nhiên của tình yêu

Yêu tất nhiên phải có
Đó là anh và em
Một bên là dịu êm
Một bên là cháy bỏng
Yêu tất nhiên phải có
Giận dỗi và hờn ghen
Để thêm một chút men
Cho tình yêu thêm ngọt.
Yêu tất nhiên phải có
Dịu ngọt của lời thơ
Thêm một chút mộng mơ
Cho tim hồng rạng rỡ
Yêu tất nhiên phải có
Đôi vòng tay để ôm
Mắt nhắm và môi hôn
Ngất ngây và Ngọt đắng
Yêu tất nhiên phải có
Sự hờ hững của gió
Sự lơ lửng như mây
Môi mỉm cười điệu bộ
Nó làm ta hạnh phúc
Nó làm ta khổ đau
Nó làm người xa nhau
Nó xui ta tìm đến
Nó nói ta tìm quên
Vậy mà ta vẫn nhớ
Nó làm ta tha thứ
Mỉm môi cười khoan dung
Nó chỉ là trái đắng
nằm ngang miệng lưỡi ta
Nhả ra cũng không được
Nuốt vào cũng chẳng xong .
Có khi là nắng gắt
Mát mẻ như mưa rào
Lặng lẽ như mặt ao
Thét gào như bão tố
Vằng vặc như trăng thu
Dịu êm như nắng sớm
mềm mại như cỏ rơm
như đêm hè gió mát
Yêu tất nhiên không thấy
Hình dạng nó ra sao
Màu sắc như thế nào
Ta hoài công tìm kiếm
          Yêu có phải là đây?
Luôn đi tìm mật ngọt
Cất về sự khổ đau
Để đến khi tình sầu
Đem ra mà nhấm nháp
Yêu tất nhiên phải có
Nói lên lời chia tay
Làm đời ta đau khổ
Thất tình thơ mới hay?

Tphạm

Bóng cô liêu

Còn sót nơi đây chút nắng chiều
Ngày qua đổ bóng giáng liêu xiêu
Nụ cười bẽn lẽn rơi xa quá 
Ánh mắt bâng khuâng nhớ rất nhiều
Gió đến thổi qua miền mộng ảo
Lòng mong gặp lại mối hương yêu
Bụi xưa chẳng thể che hoài niệm                             
Để cạnh bên đời bóng tịch liêu..!

Tphạm

Đã tàn mùa Xuân

 Cuối chiều ngân vọng lời chuông
Mà nghe như gọi nỗi buồn thời gian
Nhác trông cánh rụng Mai vàng
Giật mình ngó lại đã  tàn mùa Xuân .

Tphạm

Ừ nếu ta yêu nhau

Ừ nếu ta yêu nhau
Tại sao lại không thể
Tình yêu là như thế
Chẳng bắt đầu từ đâu

Để ta bỗng yêu nhau
Nào ai mà biết được
Như sông vẫn chảy ngựơc
Mỗi khi thủy triều lên

Tình vẫn mãi dịu êm
Trôi bên đời ta đó
Cũng như mây và gió
Muôn đời luôn có nhau

Tình yêu là bao lâu
Nào ai mà biết được
Cũng không thể nói trước
Bỗng nhiên anh hôn em

Trong một lúc dịu êm
Sẽ thành hạnh phúc mới
Rồi nguồn vui sẽ tới
Vì ta đã yêu nhau …..

 
Tphạm

Bóng tròn hoa nắng

Một thưở trời hoa nắng vẫn tròn
Người về nhẹ gót bước hài son
Me bay lá nhỏ trên hè phố
Cỏ hé  cánh nhung bên lối mòn
Lất phất bụi mưa con ngõ hẹp
Lượt là  tà áo dáng eo thon
Gọi mời em đến thăm ngày cũ
Tình ấy trong ta nhớ hãy còn

Tphạm

Yêu người ta yêu cả trời thu

Ta đi tìm em giữa trời thu
Mà như lạc lõng cõi sương mù
Tình yêu có chăng là hư ảo
Suốt đời chìm đắm  trong phù du

Gặp em giữa lúc nắng thu pha
Môi cười em hé nhẹ bước qua
Tay đan để bao giờ chạm tới
Ngồi gần mà sao mãi cách xa

Em đã ngồi đây đối diện tôi
Suốt buổi ngắm trông dáng hoa ngồi
Tóc xõa chảy nghiêng bờ vai nhỏ
Nhìn người cho mắt chẳng quên thôi

Nhớ môi nhớ mắt nhớ dáng ai
Để cho ngày nối tháng thêm dài
Đêm đến ngày đi thu sầu lắm
Nỗi thương nỗi nhớ quặn hình hài

Chiều nay ở nơi tắp xa mù
Buồn ơi nghe thoáng tựa lời ru
Ngồi nhìn mây trắng bay lặng lẽ
Yêu người ta yêu cả trời thu

Tphạm

Buồn tênh góc đời

Ta đã lênh đênh trọn kiếp người
Để hồn sóng cuộn với trùng khơi
Ngắm mây lãng đãng trôi đầu núi
Theo gió lang thang bay khắp trời
Mộng ước thời xuân chừng thấm mệt 
Nằm nghe ngày cũ nay xa vời
Giấc mơ sao bỏ đi  đành đoạn
Còn đấy buồn tênh một góc đời ..!

Tphạm

Bạc màu nhớ mong

Đêm tàn cho cánh hoa rơi
Canh dài vẫn mộng chơi vơi nỗi sầu   
Tình vời  cứ mãi nơi đâu
Mà sao lại để bạc mầu nhớ mong .

Tphạm

Ngỡ Thu

Ngỡ về bất chợt thấy mùa Thu
Đợi mãi chim côi chẳng tiếng gù
Gà gáy trên đồi xưa nắng nhạt
Mây bay qua nẻo khuất sa mù          
Lạt môi điếu thuốc tàn lơ đãng
Mờ khói bàn tay tỏa ngật ngừ
Có chiếc lá rơi trên ngõ nhỏ
Để chiều rụng nắng êm như ru

Tphạm

Cho vừa nhớ nhung

Gió lùa nhành liễu đong đưa
Làm cho tôi nhớ giáng xưa dịu dàng
Tóc hong dưới nắng tơ vàng
Hương thơm cúc tỏa nhẹ nhàng vờn quanh
Mắt ai còn mãi long lanh
Để cho tôi nhớ ngày xanh qua rồi
Hôm nay chợt thấy bồi hồi
Thèm một chút nắng bên đồi hoa xưa
Thèm thêm một chút bụi mưa .
Rắc lên tóc ấy cho vừa nhớ nhung .

Tphạm

Sóng phai phai bạc mãi tận đâu ?


Sóng nhớ thương ai phải bạc đầu
Đêm về lại vỗ khắc tình sâu
Mộng hoài trằn trọc cho lòng vắng
Thương mãi si mê để biển sầu
Vai áo phong trần nay trắng sắc
Cành khô mưa nắng lại xanh mầu
Nụ sầu tiễn biệt xa xưa ấy
Đã cuốn người đi tận mãi đâu ….!!?

Tphạm

Biết ra sao ngày sau ..!?

Như giọt sương đêm đọng dưới cành
Bình minh nắng sớm tỏa long lanh
Sầu đau nặng trĩu chẳng rơi rụng 
Hạnh phúc tràn đầy thật mỏng manh  
Cái  kiếp phù sinh sao thật nhỏ
Mà đời  phiêu lãng vội qua nhanh
Thời gian trôi mãi cho tàn tạ          
Rồi biết ra sao thôi cũng đành…!?

Tphạm

Hãy đưa tôi đến bên tim em

Đường đến tim em đâu có dài
Mà sao phải vượt lắm chông gai
Tôi chờ  đến lúc tim  em mở
Mà nghe thế kỷ như tàn phai .

Tphạm

khúc buồn cho nắng hạ

Ta vẫn nhớ để tìm em đó nhỏ
Bởi bóng em chẳng thể thiếu trong đời
Lá phai màu, tình chẳng bạc người ơi
Ta mãi bước, bước hoài trên phố vắng

Dù mai mốt hay ngày kia không nắng
Mây có buồn để rớt những hạt mưa
em có về cho hạt nắng đong đưa
Để phượng vỹ còn càng thêm sắc đỏ

Bầy sẻ cũ lại về trên dốc nhỏ
Bay từng đàn vẫn từng cặp, từng đôi
Riêng mình ta lại một bóng đơn côi
Cho nỗi nhớ lại chồng lên nỗi nhớ

Chẳng nước mắt, lòng nghe sao nức nở
Nhìn lại mình một đời quá ngu ngơ
Chợt nhớ về ta đọc lại lời thơ
Điệp khúc buồn của nắng hạ ngày cũ

Gió không về để hàng cây ủ rũ
Bởi gió còn bận thổi bụi mưa đi
Ngước quay lại chẳng còn bóng xuân thì
Lại ngập chìm trong cơn say còn mất !

Tphạm

Người ơi. Tình rách cũng đòi !?

Trời buồn trời đổ cơn mưa.
Ta buồn đem mảnh tình vừa mới khâu,
Đem lên trên đỉnh ngọn sầu
Hong khô cho khỏi bạc màu nhớ thương .
Gió bay thổi mãi qua đường,
Mảnh tình rơi xuống bên vườn nhà em?
Tình ta “ai”, nhặt lấy. Xem…. !
Sao chê tình rách ! lại đem vào nhà?.
Sao người không lấy trả ta!?
mà lại giữ lấy trong nhà để khâu ,
Vá dùm tình rách đã nhàu.
Rồi ta sẽ lấy cau trầu đền ơn .
Trầu cau mua tận sông Tương
Cho nên thương nhớ, nằm trong cau trầu .
Cau trầu têm với vôi sầu,
Cho nên thắm đậm, tình đầu người ơi.
Người ơi đừng có đánh rơi.
Mảnh tình dù rách làm tôi đau lòng !
Ngày mai nếu có theo chồng.
Trả ta tình rách, đừng cầm lặng im
Mảnh tình làm nát con tim
Xin em đừng giữ làm tin với đời.
Em đi làm tắt nụ cười
Ta cầm tình rách trông vời mà đau .
Về lại trên đỉnh ngọn sầu
Mang theo mảnh rách, tình đầu vắt vai .

Tphạm

Đêm rơi !

Lắng nghe....
Đêm buồn.
Rơi ...
Xuống đời lẻ loi .
Nghe đâu xa vẳng tiếng ru hời
Mải miết ăn đêm còn cánh Vạc
Cô độc kêu sương Liệng bên trời
Rung rung trên phím nhạc.
Buồn rơi
Thơ rơi
Đời rơi
Đêm rơi
thanh vắng Suối đời trào dâng
Nụ cười chợt đến bâng khuâng
Nghe bên lau lách mùa xuân lại về…..
Bơ vơ …..
Chờ ngủ!
Ai về ?
Môi khô tiếng hát, Đam mê cuộc tình. …
               (Đi, về, ngồi, đứng,lặng thinh)
……
Ta nghe…
Tình.
Rơi….
Giọt lệ.
Trong đời lẻ loi.....

Tphạm

Chơi vơi trời đông

Một chút bên người thoáng chơi vơi
Nghe ở trong ta có gì  rơi
Mặt nước bình yên đang xao động
Có thấy gì không ơi người ơi

Tình vừa hò hẹn đã chia xa
Trăng sáng vừa lên đã vội tà
Dăm câu thề thốt mà nên mộng
Tình sao chẳng gió mà phong ba

Người sao bỏ bến lạnh lùng đi
Cho buồn vương nét đọng trên mi
Dăm câu hò hẹn ru ngày cũ
Người nhìn có thấy kẻ tình si

Bây giờ đã hết độ xuân nồng
Hương tàn sắc tận phòng lạnh không
Người bước qua đi chẳng ngó lại
Cuộc tình để lạnh giữa trời đông

Tphạm

Rượu, cà phê & Môi em

Cà phê cho niềm đau
Rượu cho ta nỗi sầu
Môi em để dịu ngọt
Tình em làm mưa ngâu

Tphạm

Sài gòn, nắng mưa và em

Sài gòn mới nắng lại sang mưa
Tình có thiếu không hay cũng thừa
Ban sáng trời xanh cũng chẳng chịu
Buổi chiều bóng đổ lại không ưa
Nhớ thầm  môi bĩu bảo đâu biết     
Rất thích gật đầu lại nói chưa
Thời tiết và em ai đoán được
Nhưng mà  lạ quá anh yêu. Cưa

Tphạm

Trôi mãi áng thơ sầu

Trăng vàng đã rụng giếng sầu đau
Có bởi tình kia đã nát nhàu
Mạch suối tin yêu không trở lại
Khơi nguồn hạnh phúc ở nơi đâu
Bao thu ở cõi tình bi lụy
Một kiếp hoài nhau chẳng bạc màu
Ngơ ngẩn tìm về trong lạnh lẽo
Còn trôi trôi mãi áng thơ sầu

Tphạm

Nghiêng đổ giọt nồng cay

Người đi nỗi nhớ dài thêm ngày
Ngó mãi theo làm mắt mọng cay
Tim vẫn mù lòa thêm rách vá 
Lòng còn nhức nhối để đau vay
Đêm khuya trằn trọc nghe canh vắng
Trăng lẻ mòn hao treo bóng gầy
Ai đã mang theo hoa nắng mộng
Cho đời nghiêng đổ giọt nồng say

Tphạm

Đalat&ký ức

Ơi! Đàlạt.......
Ta yêu em từng con dốc nhỏ.
Bạn bè thơ và lối ngõ thân quen
Sương mù xuống lẫn trong nắng chiều lên
Hoa Qùy nở vẫn vàng tươm trong nắng
Mai anh Đào còn hồng tươi sắc thắm ?
Trạng Nguyên già vẫn đỏ sắc như xưa.
Rặng Thông buồn vẫn gợi nhớ hương đưa
Con dốc nhỏ cả ngày đi lên xuống.
Chiều xuống phố hồ sương giăng lãng đãng
Bước ngang vào lên phố nhỏ thân quen
Café dốc với giọt đắng đen đen
Kiếm một góc ta ngồi chờ ở đó…
Châm điếu thuốc, khói, lập lòe lửa đỏ
Nhìn giọt buồn, trông ngóng bạn bè ra
Lời nhạc Trịnh sao qúa đỗi thiết tha
Chợt Mưa buồn bay giăng giăng trên phố
Chiều tắt nắng, dốc nhỏ nghe sao vắng
Xe ngựa về lặng lẽ lóc cóc khua.......

Chiều nay nhớ để tìm đâu thấy nữa?!
Xa xa rồi kỷ niệm mãi còn đâu
Trong ký ức lòng chợt nhớ mà đau
Làm sao để chôn vùi quên nỗi nhớ!

Tphạm

Biệt thu

Đã bỏ ta rồi đi thật sao
Lặng nghe tàn úa rơi hôm nào
Mây bay đầu núi bâng khuâng vậy
Gió thổi trong lòng xao xuyến sao
Vàng võ  chiều về ngoài bãi vắng   
Xanh xao nắng nhạt bên hàng rào  
Lá khô còn xót dăm ba chiếc
Theo gió tiễn thu bay thật cao

Tphạm

Đánh rơi cuộc tình .

Em giận ta,!......
Ta cùng em ?
Đem cuộc tình, ra xé làm đôi.
Em đem về .
Rơi Nơi cuối núi.
Ta đưa về .
Đánh mất ở đầu sông .
Tình còn nồng .
Mênh mang nỗi nhớ .
Hong cuộc tình .
Vẫn nhớ
Vẫn thương
Trăm năm tình vẫn còn đầy
Càng quên nỗi nhớ,
Càng sầu tơ vương .
Hoài nhau
Tình cũ
Tìm đau ! ....

Tphạm

Yêu lại

Bởi vì tui dám nói mô
Một thời trai trẻ ngây ngô quá chừng
Bây chừ như thể người dưng
Thấy người, yêu lại! có ngừng được mô.

Tphạm

Thành xuân chưa

Mùa Đông chớm rụng khẽ đu đưa
Thời tiết hôm nay đã chuyển mùa
Mây trắng  ghé thăm buổi sáng nắng
Trời xanh  giã biệt những chiều mưa
Lung linh sương sớm còn như ghẹo
Lả lướt gió mai vẫn cố đùa 
Một cánh Đào hồng bên lá nõn
Như vầy đã đủ thành Xuân chưa  ?

Tphạm

Sầu tôi

Lác đác  mưa rơi ngày tháng xa
Sầu tôi chẳng rụng bởi chưa già  
Trôi nghiêng lững thững chờ Thu tới 
Lướt nhẹ chòng chành  đợi Hạ qua    
Đông lạnh  môi khô khô tiếng hát
Xuân  về  tim ấm ấm lời ca  
Tìm nguồn cảm hứng trong thi họa    
Đợi gió trăng về vui bướm hoa ..!  

Tphạm

Vô thường

Kiếm gì ở trong cõi vô thường
Hạnh ngộ là chi hay  khói  sương
Yên lãng  tao phùng  rồi cách biệt
Thu ba   ngăn cách  bao thê lương
Nụ cười nước mắt   đem pha lẫn
Tiếng  nấc sầu đau  nỗi đoạn trường
Khuất  nẻo mờ mờ thành cát bụi
Diệt  sinh trụ dị thay luân phương  !?  

Tphạm

Hư không

Xoay lưng ta bỏ cuộc đời
Thơ thì rơi mất em rồi cũng xa
Trở về nguyên thỉ của ta
Sầu  đau chất chứa cũng là hư không

Tp

Đời như bài thơ

Dấu chấm câu....
Để biết rằng câu thơ đã dứt .
Có đâu mà...?!
Chấm hết một bài thơ.

Ta cùng viết thơ tình với em nhé
Sẽ chọn nhau như một dấu chấm câu
Có điều gì em cứ phải lo âu
Mà em dùng chấm than nhiều quá thế?

Vẫn biết rằng tình yêu như hạt lệ
Vui hay buồn là những hạt long lanh
Em cứ lo trái hạnh phúc còn xanh
Dấu chấm hỏi em dùng ta chả hiểu ?

Hạnh phúc ngắn , nằm đâu xa vợi diệu
Hạnh phúc dài cũng ở mãi xa xôi ?
Ta chỉ muốn có em bên cạnh thôi!
Ta xử dụng lần đầu một dấu chấm .

Đời là thế thích chơi trò cung cấm!?
Trần gian này có từ mãi nghìn xưa
Chờ đợi em chả có bao giờ thừa .
Và ta ơi ! đừng để lòng khép cửa

Mạnh dạn thôi! ta dìu em bước nữa
Qua cuộc đời đầy dẫy nỗi chông gai
Đường trần này, ai là người không sai
Để bắt bẻ người sau đầy lầm lỗi .

Bước đường trần ta chẳng có gì vội
Ta mới dùng có một dấu chấm thôi
Chấm hết ư!. làm sao chen vào nổi?
Vì bài thơ còn dài……..
Bất tận
Em ơi !.

Tphạm

Bỏ cuộc chơi

Rồi bỗng  một ngày  chán cuộc chơi
Về nghe sóng vỗ để ru vời
Bỏ mặc Xuân Đông đi lặng lẽ
Chẳng màng  Thu Hạ đang chơi vơi
Bày cờ giải cuộc ngẫm nhân thế
Uống rượu ngắm hoa mặc kiếp đời
Bốn mùa tám tiết kệ mưa nắng
Chuông nguyện chiều đi một kiếp người .

Tphạm

* Bài này niêm theo giải 1-3; 2-4; 5-7; 6-8

Ngắm cô liêu - thơ đối

Trách tình vong niên

Đầu sông anh đứng ngắm cô liêu
Cuối bãi em đây ngó thủy triều
Chẳng biết đò ngang thôi lướt sóng
Bao giờ...mới đẩy mái chèo đi...?!

MC

Ngắm cô liêu

Anh thì chẳng thích ngắm cô liêu
Thôi xuống cùng em ngắm thủy triều
Nếu muốn con đò ngang lướt sóng
Chúng ta  hai đứa thử…..cùng chèo  !?                                 

Tphạm

Chỉ là thu thôi !

Chỉ là thu thôi có gì đâu?
Mà sao trong ta nặng nỗi sầu
Lá thu còn mải bay theo gió
Để cho tháng bảy sụt sùi ngâu

Tình như lá khô rải bốn mùa
Xuân hạ thu đông chẳng thể thưa
Ngồi nhặt lá vàng mang ra xếp
Chờ đến sang xuân có người mua?

Tình yêu chẳng có bao giờ thừa
Nhớ em nhớ biết mấy cho vừa
Ta đã yêu nhau từ bao thưở
Mà tình vẫn lọt ngoài song thưa

Ta về cất lại mối tình côi
Chờ đến cuối thu sắp lại rồi
 Nếu còn nhớ tôi thì hãy giúp.
Tắm thương, gột nhớ, mối tình tôi

Tphạm

Hạnh phúc như trăng gầy

Em có về ngang trên lối xưa
Nhớ để vương lại chút hương thừa
Tình như tóc xõa mây thu ấy
Đã buộc hay để bay lưa thưa .

Bụi phủ hương xưa được bao lâu
Có lấp dùm ta mối tình nhàu
Ngâu về gột rửa dư hương ấy
Nhoi nhói cho lòng một nỗi đau

Đường về nỗi nhớ quá mênh mang
Người đi đã  lấp lối thiên đàng
Lối mòn đường tình như thiên cổ
Đề cho bi lụy mãi âm vang

Tình xa vời vợi như mây bay
Còn lại trong ta gió lạnh đầy
Ngồi viết thơ sầu trên lá úa
Lẻ loi hạnh phúc như trăng gầy .

Tphạm

Ngu ngơ

Người đi bỏ lại cảnh tiêu sơ
Khuất bóng chân mây phủ lệ mờ
Hoang vắng sầu đông giăng chất ngất
Đêm ngày thương nhớ mãi ngu ngơ .

Tphạm

Ngông!

Ngán thay cái cõi bụi trần.
Chưa đi một nửa đã gần hụt hơi
Trèo trên đỉnh núi ta chơi
Giơ tay với thử xem trời cao không …
Trời cười thằng bé chơi ngông
Đày làm thơ thẩn đi rông suốt ngày
Chữ vần còn khó hơn cày
Cho chừa cái tật từ rày hết ngông .

Tphạm

Say

Đâu ai cùng uống trong đêm nay
Còn mỗi mình ta ở chốn này
Nhìn quẩn  mọi người đều ngủ cả
Mình ta tỉnh thức mà đang say .

Tphạm

Gió của ngàn năm xưa cũ

Ta là gió của ngàn năm xưa cũ
Ru nhịp đời vang vọng tháng năm trôi
Em là sóng ta dìu em đi mãi !
Đưa em về giấc mộng của biển khơi.

Ngày xanh ghé, vỗ về cùng bờ cát
Vẫn dạt dào thương nhớ riêng góc trời
Biển khơi đó Lung linh muôn Hạt nắng
Ta cùng về thanh thản Ngắm mây trôi

Tphạm

Tháng mấy mà giọt đắng còn rơi !

Em biết bây giờ là tháng mấy?
Thấp thoáng chiều nay lá vàng bay
Chợt thấy bâng khuâng màu hoa cúc
Bóng dáng thu về nào có hay .

Ta vẫn thường trôi trong nỗi nhớ
Giấu trong nỗi nhớ chỉ là thơ
Lòng ta như hồ thu lặng sóng
Gió có thổi qua cũng hững hờ

Lầm lũi đời trôi quên tháng ngày
Bây giờ tháng mấy mà lá bay
Chiều nghiêng giọt đắng còn lắng đọng
Xót lại khóe mắt thoáng hơi cay

Thoảng gió ngang qua có tiếng đời
Còn nghe tiếng vọng của trùng khơi
Sóng tình nghe vỗ trên ghềnh đá
Tháng mấy mà giọt đắng còn rơi !

Tphạm.